Khoảng hơn 10 giờ, tôi không thấy buồn ngủ, liền mở một 9dịa chỉ hòm thư mà lâu lắm không đụng tới. Năm năm trước, tôi đã từng yêu, và đây là địa chỉ liên lạc của tôi và người yêu cũ. Được 3 năm thì tôi phải nói lời chia tay vì không thể chịu đựng tiếp những ngờ vực bệnh hoạn và màn kịch tự sát mà anh ta liên tục diễn đi diễn lại. Mấy năm qua, tôi chưa một lần mở lại hòm thư, và vẫn còn đôi chút hận anh ta.
Tôi cũng không ngờ mình còn giữ hòm thư đó, thậm chí còn nhớ cả mật mã mở. Nó chính là 4 con số sau cùng của ngày sinh nhật tôi và anh ta. Sao bỗng tối đó tôi lại nhớ tới hòm thư này? Chịu! Cuộc đời vốn đầy rẫy những chuyện mà chẳng ai có thể lý giải được.
Trong suốt hai năm lấy chồng tôi chưa từng liên lạc với anh ta bằng bất cứ hình thức nào, và đã từng cả quyết là người đàn ông không làm cho mình vui vẻ đó đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Đương nhiên, đôi lúc tôi cũng có nhớ tới, song những ký ức đó ngày càng mờ nạht, hầu như chỉ là những bóng hình vỡ vụn, lẻ tẻ hé lộ ra rồi nhanh chóng biến mất.
Nhớ lại chuyện cũ, tôi không hề ngậm ngùi gì mặc dù nhớ rất rõ khi đó tôi đã phải đau khổ, tuyệt vọng đến mức nào. Khi chuyện cũ vụt xuất hiện trong trí nhớ, có lúc thậm chí tôi thấy như đang được xem những đoạn phim không liên quan gì tới mình, như đang nghe những bài hát đau thương nói về ai đó. Con người dần dần trở nên mệt mỏi, kiệt sức, kí ức cũng vậy. Những ký ức giữa tôi và anh ta cũng giống như chiếc máy quay đĩa cổ lỗ, không thể nào phát ra được một ca khúc hoàn chỉnh, rõ ràng, có thể khiến người nghe cảm động.
Nhưng tối hôm đó, chỉ trong vài giây ngắn ngủi khi tôi gõ lên mật mã hòm thư, trong lòng lại có cảm giác như bị cáci gì đó nhọn hoắt thúc vào, rất đau đớn. Tôi vẫn còn quan tâm tới anh ta sao? Vẫn còn chú ý tới những chuyện cũ sao? Lòng tôi bấn loạn, tim tôi đập dồn, ngực như có tảng đá đè nặng lên. Linh tính mách bảo tôi rằng, sau khi chia tay, nhất định anh ta vẫn viết thư cho tôi.
Đúng vậy, khi hòm thư mở ra, có hơn chục lá thư tôi chưa đọc, lá cuối cùng cách đây ba tháng, đúng hôm sinh nhật tôi.
Chưa đọc hết thư mà mắt tôi đã bắt đầu ướt. Chia tay đã hơn 2 năm, tôi đã là vợ người khác, mà trong thư, anh ta vẫn giữ cách xưng hô âu yếm Bảo Bảo như lúc yêu nhau.
Tôi đã khóc khi đọc lá thư gửi đúng hôm sinh nhật tôi, khóc như một đứa trẻ.
Hai năm trôi qua rồi, anh ta vẫn còn nhớ nói Chúc mừng sinh nhật trong ngày đó, mặc dù biết rất rõ khả năng tôi nậhn lời chúc này hầu như là con số 0.
Trong thư anh ta viết, Bảo Bảo, khi vừa gõ xong 4 chữ Chúc Mừng Sinh Nhật, trước mắt anh lại hiện lên hình ảnh em vui sướng ôm đàn chó bông anh tặng trong ngày sinh nhật em 4 năm về trước. Bây giờ em có được vui vẻ như hồi đó không? Chia tay hơn 2 năm rồi, anh không dám ao ước em vẫn nhớ anh, mặc dù cho đến giờ phút này anh vẫn luôn nhớ về em, về ngày tháng đẹp đẽ của chúng ta… Xin em đừng lo lắng, bây giờ anh đã khá hơn rất nhiều, không còn làm chuyện dại dột như trước nữa, vì giờ đây, anh đã hiểu tại sao lúc đó em bỏ anh. Tất cả là tại anh quá dựa dẫm vào em, quá lo sợ mất em, để rồi cuối cùng biến thành một gã thần kinh bất thường, hết lần này đến lần khác làm em bị tổn thương, bởi những ngờ vực vô cớ. Khi em không còn chịu đựng nổi những giày vò ấy nữa, anh lại liên tiếp bày trò tự sát hòng giành giật lại em, hòng cứu vãn cái gọi là tình yêu của chúng ta. Bây giờ anh đã hiểu, con người như anh lúc đó không đáng để ai lưu luyến. Nhưng giờ đây anh đã thay đổi, khoan dung hơn và lành mạnh hơn rất nhiều. Bảo Bảo, anh thật lòng chúc cho những ngày tháng sắp tới của em ngập trản hạnh phúc!
Tôi khóc ròng, những giận hờn, oán trách trước kia tan dần theo nước mắt. Ký ức cũng trở nên dịu ngọt hơn. Tôi nhớ về những gì tốt đẹp nhất của anh đối với tôi. Trong suốt 3 năm yêu nhau, sự quan tâm chăm sóc ấy không phải là nhỏ.
Tôi xem hết những lá thư anh ta gửi cho tôi sau khi chia tay. Tôi đọc rất chậm, rất kỹ, miệng còn khẽ đọc tên anh ta và tưởng tượng ra tâm trạng của anh khi viết những dòng đó. Chắc hẳn là mọt bộ dạng rất đau thương, hút rất nhiều thuốc lá, trong máy tính sẽ vang lên những ca khúc buồn mà anh ta ưa thích. Tôi hiểu anh ta, dù sao cũng đã ở bên nhau gần 3 năm, ít gì?
Tôi khóc tới mức mắt đau nhức, không hề nhớ tới chồng đang đi công tác xa, mà cả đêm chỉ nhớ về những kỷ niệm của mối tình cũ.
Tôi quen anh ta, Nguỵ Vũ, từ thời đại học, trong cuộc liên hoan do một người bạn tổ chức. Nguỵ Vũ hơn tôi 3 tuổi, hình thức rắn rỏi, nói năng khúc triết, làm biên tập trong một tạp chí văn học có tiếng ở Bắc Kinh. Anh ta đã để lại cho tôi ấn tượng ngay từ lần gặp mặt đầu tiên. Rồi những cuộc gặp ngày càng nhiều, và rất tự nhiên chúng tôi yêu nhau.
Nhưng yêu nhau không lâu, tôi phát hiện tâm tính Nguỵ Vũ không chín chắn và cứng cỏi như ngoại hình. Thậm chí có lúc còn khiến tôi thấy anh ta nhỏ tuổi hơn và mềm yếu hơn cả tôi, song lại có biểu hiện rất thích quản lý người khác. Hằng ngày, cứ tan giờ làm là anh ta đến trường đón tôi đi ăn, đi dạo, đi xem phim. Vừa chia tay lại đã gọi điện đến kí túc xá của tôi, và luôn không cho tôi gác máy trước. Mỗi lần nói chuyện điện thoại thường phải mất cả tiếng đồng hồ. Nếu tối nào tôi tự học ở thư viện, về phòng muộn một chút là anh ta làm như phát điên lên.
Hồi đầu, tôi thích sự mê mẩn, cuồng nhiệt đó, cho rằng nếu không quan tâm như vậy thì không thể coi là tình yêu thực sự. Sau đó, việc học hành của tôi ngày càng bận rộn nhưng anh ta lại tỏ ra bực bội, cáu giận vì tôi không có nhiều thời gian căhm sóc anh ta.
Chỉ sau khi tôi bắt đầu đi làm, tình yêu mới ngày càng trở nên tồi tệ. Trước hết vì chúng tôi không có điều kiện ở cùng nhau. Anh ta người Bắc Kinh, nhà ở một khu ngoại thành phía Đông, còn cơ quan tôi lại nằm gần vùng ba phía Đông. Chúng tôi chưa đủ sức mua nhà riêng. Nếu ở nhà anh ấy thì tôi đi làm không thuận tiện, vì vậy đành phải thuê tạm một phòng ở gần cơ quan. Từ nhà anh ấy đến chỗ tôi ở mất hơn một tiếng đồng hồ. Tôi đi làm rất bận và mệt nên chỉ có thể gặp anh ta vào cuối tuần, còn hàng ngày chỉ gọi điện thoại. Đối với tôi, đó là chuyện bất đắc dĩ vì thực ra tôi cũng muốn được gặp người yêu mỗi ngày.
Hồi đó, sau khi hết giờ làm việc tôi đều về nhà ngay để đợi điện thoại của anh ta, mỗi lần chuyện trò đều rất dài. Nhưng có hôm do công việc đột xuất, tôi về nàh muộn, hoặc cũng có hôm vì quá mệt mỏi, tôi không đủ kiên nhẫn nghe anh ta nói hết, đành phải xin phép dập máy. Nhưng anh ta không hiểu điều đó, thoạt đầu thì giận dỗi, bực tức, sau thì nghi ngờ rằng tôi có người đàn ông khác. Hồi đầu tôi còn giải thích, xoa dịu anh ta, nhưnglâu dần, tôi kệ. Rồi chúng tôi thường xuyên cãi nhau.
Một buổi tối, tôi phải làm thêm giờ. Anh ta chẳng nó chẳng rằng tới thẳng công ty tìm tôi. Lúc đó ở phòng tôi còn có một đồng nghiệp nam cũng phải làm thêm. Vừa thấy trong phòng tôi có đàn ông, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, lôi tôi ngay ra phía ngoài, lớn tiếng căn vặn, nói rất nhiều câu khó nghe, ánh mắt đầy căm giận. Đó là lần đầu tiên tôi sợ anh ta, lần đầu tiên phải đặt câu hỏi liệu anh ta có phải người đàn ông xứng đáng để tôi gửi gắm cả cuộc đời?
Sau đó, những việc tương tự liên tục xảy ra. Do những ầm ĩ vô cớ của Nguỵ Vũ, công việc cảu tôi bị ảnh hưởng. Vì vậy tôi phải chuyển tới mấy cơ q
Trò chơi trốn tìm đã kết thúc............ anh thề sẽ yêu em suồt đỜi.......... Buz ...
Linh linh linh...... Đồng hồ báo thức phi thường đúng giờ, luôn vang lên vào đúng ...
Mua cho e con gấu kia đi a. Con kia kìa… Vừa nói con bé vừa đứng lên chỉ vào con g ...
Cô gái của anh! Anh vẫn nhớ như in từng nét mặt, từng ánh mắt, từng rung động ru ...
Anh biết nói yêu không? Lời mở đầu "Tấm thân trinh trắng hay không trinh tr ...